Image default
Phật Học Ứng Dụng

Chuyên Lạc Niệm: Hành Đạo Tịnh Tâm Của Một Vị Sư Đặc Biệt

Trong lịch sử Phật giáo, có những gương tu hành đáng ngưỡng mộ mà chỉ cần biết một chút về cuộc đời của họ, tâm tưởng của chúng ta đã được gợi nhắc về con đường tu tập chính đáng. Vị sư trong câu chuyện này là một trong những gương mặt sáng sủa đó—một người sáp dung tâm thức trọn vẹn vào niệm Phật, sống theo nguyên tắc “chuyên lạc niệm đắc niệm Phật tam muối.” Hành động này, tuy nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại chứa đựng trong nó bí mật vô cùng sâu xa của Phật pháp, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về ý nghĩa thực sự của việc tu tập tịnh độ.

Đại sư Trúc Phong, một vị tu sĩ từ viện Dung Độ tại Thanh Diều, huyện Đức Thanh, xuất gia từ năm mười ba tuổi dưới cái gương sáng của giới luật thanh tịnh. Từ khi còn trẻ, vị sư đã nuôi trong lòng một quyết tâm vững chắc—vãng sanh Tây Phương, nơi có Phật Ananda đang chờ độc những tâm linh khao khát giác ngộ. Đó là niềm tin sâu đậm, là cơ sở cho tất cả hành động của vị sư suốt cuộc đời.

Đạo Tâm Thành Khí: Hành Động Không Danh Lợi

Vị sư này có một điểm rất đặc biệt mà hiếm khi thấy ở những người tu hành ngày nay. Ông chẳng bao giờ tự lập ra khu vực riêng để tự quản, chẳng bao giờ tìm kiếm sự công nhận hay tạo dựng một cộng đồng tùy theo sở thích của mình. Thay vào đó, vị sư sống với một tâm thế rất phóng khoáng: nếu hoàn cảnh phù hợp thì ở lại, nếu không thì đi khỏi. Không có gì cân cấu vặt, không có kế hoạch cố định nào cả. Tính tình của vị sư rất mở rộng, chẳng cam chịu theo bất kỳ phong tục hay thói quen của ai—đây là một điểm rất quý báu trong pháp tu.

Điều tuyệt vời nhất là vị sư thường xuyên đóng cửa phòng của mình, sống trong yên tĩnh để thực hành cả hai phương pháp lạc niệm tâm linh: “Chẳng lạc thì niệm, không niệm thì lạc.” Đây là một cách tu tập vô cùng thanh tịnh—không tu bất kỳ pháp nào khác, chỉ lấy niệm Phật làm pháp tu duy nhất suốt cả đời. Đây là sự chuyên một, là sự vô tướng chân thật mà ít người có thể đạt tới được.

Vị sư tu hành chuyên niệm Phật trong phòng yên tĩnh, tuân theo pháp tu thanh tịnhVị sư tu hành chuyên niệm Phật trong phòng yên tĩnh, tuân theo pháp tu thanh tịnh

Niệm Phật Không Gián Đoạn: Tâm Pháp Vô Tướng

Vào giữa trưa, vị sư thường bắt đầu gõ mõ niệm Phật từ đó mãi cho đến sáp rạng đông hôm sau. Sự tập trung này đến mức độ kỳ lạ—khi người khác gọi to từ bên ngoài, vị sư vẫn không thèm chuyển hướng sự chú ý của mình. Mãi đến khi tiếng gọi lặp lại nhiều lần, vị sư mới tỉnh dậy và tự báo là giọng nói vừa rồi giống như mới vừa niệm Phật được nửa ngày thôi. Hành động này cho thấy, sự an trụ trong niệm Phật của vị sư đã vượt qua ranh giới giữa cái “tôi” nhỏ bé và cái “Phật” vô lượng.

Khi được hỏi liệu vị sư có cảm thấy đói bụng không, ông trả lời với một sự an nhiên đầy ý nghĩa: “Trong miệng tôi thường có nước ngọt như mật thắm đậm cơ hương, thử dùng vô lượng nên chẳng nghĩ đến ăn uống gì nữa!” Đây không phải là một lời lẽ thông thường, mà là sự thể hiện của một trạng thái tâm linh cao siêu—khi tâm đã an trụ vào Phật pháp thì tất cả những khổ cảm của thân xác đều được vượt qua. Nước ngọt ấy là nước cam lộ của Phật pháp, là sự nuôi dưỡng tâm thần suốt ngày đêm.

Tâm Thiền Định: Giấc Mộng Phật Giáo

Vị sư chẳng bao giờ nằm xuống chiếu để ngủ như mọi người thông thường. Suốt hàng năm trời, ông chỉ nằm xuống chừng vài lần, do đó ít ngủ vô cùng. Mặc dù vậy, giấc ngủ của vị sư cũng không phải là những giấc mộng tầm thường. Ngay cả khi chợp mắt lại, tâm thức của ông vẫn không rời khỏi việc niệm Phật—không có duyên gì khác xen vào cả.

Trong giấc mộng, vị sư thường thấy Phật và Bồ Tát đang hoạt động như đang hiện tiền, khuyên dạy, tưởng lễ, hoặc hướng dẫn niệm Phật. Những trạng thái này cho thấy, lạc niệm đắc niệm của vị sư đã đạt tới một tầng độ mà ranh giới giữa tỉnh và mộng, giữa tu tập và giác ngộ đã trở nên mờ nhạt. Khi vị sư nhận ra thời điểm lâm chung sắp tới, bên niệm Phật vẫn tịch, tâm tứ đại còn hiện tưởng nóng bừng—điều này cho thấy sự tu tập chuyên tâm suốt bốn mươi năm không phải là vô ích.

Bài Học Tu Tập: Chuyên Một Và Vãng Sanh

Câu chuyện của vị sư Trúc Phong mang đến cho chúng ta một bài học vô cùng quý báu về con đường tu tập Phật pháp. Điều quan trọng nhất là sự chuyên một—chẳng phải tìm kiếm nhiều pháp, nhiều phương pháp khác nhau, mà là tập trung toàn bộ tâm thức vào một việc duy nhất: niệm Phật. Sự chuyên tâm này không phải là sự cứng nhắc hay hạn chế, mà chính là sự tự do thực sự—tự do khỏi những rối loạn, những lựa chọn vô ích.

Hơn nữa, câu chuyện cũng cho thấy rằng Phật pháp không phải là một cái gì đó trừu tượng hay khó tìm kiếm, mà nó hiện hữu ngay trong mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở, mỗi niệm tâm của chúng ta. Khi chúng ta tu tập với chân thành, Phật pháp sẽ hiện ra trong cả thế giới vật chất và tâm linh, giúp chúng ta vượt qua khổ cảm, vượt qua ưu phiền, và hướng tâm về Tây Phương thanh tịnh.

Cuộc đời của vị sư là một lời chứng thực sống động rằng, nếu chúng ta có quyết tâm vãng sanh, có tâm chuyên một niệm Phật, thì khoảng cách giữa chúng ta và Phật Ananda chẳng phải là quá xa xôi. Đó là lý do tại sao, từ hôm nay, chúng ta nên nhớ lạy vị sư này như một người thầy đã chỉ cho chúng ta con đường chính đáng để tu tập và thành tựu Phật đạo.


Tài liệu tham khảo: Niệm Phật Pháp Yếu (kỷ lục về pháp tu niệm Phật)
Dịch viên: Mạo Lăng Vân (từ bản dịch của Cư sĩ Dịch Viên Như Hòa)

Related posts

Những Cái Chết Bất Ngờ Vì Tai Nạn Sẽ Tái Sanh Về Đâu?

Administrator

Xả Ly Cái Biệt Mang Tính Ngã Chấp

Administrator

Tu Hành Cảm Hóa: Sức Mạnh Thay Đổi Thân Tâm Và Ảnh Hưởng Đến Người Thân

Administrator