Quảng Tâm
Con đường tu học Phật pháp là hành trình tìm kiếm giải thoát khỏi những ràng buộc của tâm thức. Trong quá trình này, ngũ dục (tài sắc danh thực ngủ) không phải chỉ là thách thức mà còn là những chướng ngại thiêm sâu, vô hình mà Đức Phật luôn nhắc nhở chúng ta cần phải nhận thức và vượt qua. Hiểu rõ bản chất của ngũ dục là bước đầu tiên để giải phóng tâm hồn khỏi những quyến rũ vô tận này.
Đức Phật thường dạy về sự quán chiếu ngũ dục có vị ngọt, với đặc tính dính mắc và tiềm ẩn nhiều hiểm nguy, khó lây khó lượng. Vì tham ái ngũ dục là bản chất của chúng sinh trong cõi dục nên không dễ vượt qua. Đây là lý do tại sao Đức Phật phải giáo hóa chúng ta một cách kỹ lưỡng, nhằm mở mắt tâm linh để nhìn thấu bản chất vô thường và đau khổ của những quyến rũ này.
Bản Chất Của Năm Thứ Dục
“Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp Cô Độc. Bấy giờ Tôn giả A-nan ở nơi nhân tính, người tránh lánh từ duy và suy nghĩ như vậy: ‘Người đời thật hiếm, ít ai có thể thỏa mãn đời với dục; ít ai có sự nhẫm tâm, ghé sợ dục cho đến chết. Người đời mà đối với dục có sự thỏa mãn, nhẫm tâm, ghé sợ cho đến chết, quả là quá khó kiếm’.”
Từ câu chuyện kinh điển này, chúng ta thấy A-nan, tệ tử của Đức Phật, đã thấu hiểu một sự thật sâu sắc: việc sống trong thế giới đầy đủ ngũ dục mà không mắc kẹt là vô cùng khó khăn. Dục hay ngũ dục (tài sắc danh thực ngủ) là những thứ khiến con người mê đắm, chạy theo, tìm cầu. Chúng ta dễ hiểu vì ngũ dục mang lại hạnh phúc, thỏa mãn khát khao; người có phước báo mới hưởng dục đầy đủ, bền lâu, sung mãn.
Tuy nhiên, Đức Phật không phủ nhận rằng ngũ dục mang lại niềm vui. Với người thế tục, khi tự tạo ra ngũ dục theo cách chính đáng rồi thử hưởng có kiểm soát, điều độ, chế ngự thì có thể xem đó là thành công và hạnh phúc. Nhưng cái nguy hiểm nằm ở chỗ: nhiều người tìm cầu ngũ dục bằng mọi giá để rồi phải trả giá. Cái hại lớn nhất là không nhận ra tham muốn ngũ dục là vô tận, không có điểm dừng, và đó cũng là nguyên nhân của “người giàu cũng khổ”.
Ngũ dục gồm tài, sắc, danh, thực, ngủ – những quyến rũ của thế giới trần lao
Tác Hại Sâu Xa Của Ngũ Dục
Theo giáo pháp Phật, ngũ dục gây ra những hậu quả mà người bình thường thường không nhận thức được. Trước tiên, ngũ dục tạo ra sự thống khổ vô tận. Con người có thể hưởng thụ một thứ dục nhưng lại bị thiếu thứ dục khác, hoặc sợ mất đi thứ dục đang có. Tâm thức luôn rơi vào trạng thái không thỏa mãn, chạy theo những điều không có, sợ mất những điều đang có.
Đức Phật dạy rằng sự quán chiếu ngũ dục cần phải có vị ngọt – tức là phải thấy được vừa vị ngọt lừa dối (khoái lạc tạm thời) vừa thấy được vị đắng (bản chất khổ đau). Tác hại của ngũ dục không chỉ dừng lại ở tâm linh mà còn lan rộng đến cơ thể: mất ngủ vì lo lắng, bệnh tật từ quá độ thỏa dục, lão hóa sớm từ sự lơ là tự thân.
Thứ hai, ngũ dục tạo ra những mối quan hệ phức tạp và đau khổ. Khi tham lam tài sắc danh thực, con người sẵn sàng phục tùng, ảnh hưởng, tranh cãi. Những xung đột gia đình, xã hội sinh ra từ đó. Trong Phật giáo, tham ái ngũ dục được coi là gốc của tất cả bất thiện, là động lực khiến chúng sinh quay vòng trong vòng luân hồi sinh tử.
Thứ ba, ngũ dục cắt đứt con đường tu tập. Một người bị mê muởn ngũ dục sẽ khó tập trung vào thiền định, khó nghe pháp, khó tu hành. Tâm bị phân tán vào những khoái lạc vô thường, làm sao có thể đạt được định, huệ? Đây là lý do tại sao các tu sĩ thường bỏ qua ngũ dục để tiến bộ trên con đường giác ngộ.
Cách Nhìn Của Phật Giáo Về Ngũ Dục
Đức Phật không phủ nhận sự tồn tại của ngũ dục, mà Ngài dạy con người cách nhìn nhận nó đúng đắn. Với người tại gia, Phật giáo không yêu cầu hoàn toàn từ bỏ ngũ dục mà chỉ dạy cách hưởng dục một cách lành mạnh, có tiết độ, có nhân đạo.
Khi hưởng ngũ dục, cần phải biết cách chính đáng và điều độ. Tài sản được tạo lập bằng lao động chân chính, sắc đẹp được chăm sóc một cách phù hợp với sự khỏe mạnh, danh vọng được kiếm bằng đức hành tốt lành, ăn uống và ngủ nghỉ vừa đủ để sống khỏe mạnh. Nhưng tất cả đều với tâm của sự ít tham, biết đủ – “cõi tịnh độ trong lòng người phương đông” như các Tổ sư nói.
Thiền định giúp vượt qua những quyến rũ của ngũ dục
Giáo Lý Ngũ Dục Trong Kinh Điển
Trong Kinh Trung A Hàm, Đức Phật nói rõ: “Người đời thật hiếm, ít ai có thể thỏa mãn đời với dục; ít ai có sự nhẫm tâm, ghé sợ dục cho đến chết. Người đời mà đối với dục có sự thỏa mãn, nhẫm tâm, ghé sợ cho đến chết, quả là quá khó kiếm.” Đây không phải lời nói ngụy biện mà là nhận xét sâu sắc về thiên tính loài người.
Nhiều kinh điển khác cũng xác nhận điều này. Trong Kinh Pháp Cú, Đức Phật dạy rằng những ai bị mê hoặc bởi ngũ dục sẽ mất đi con đường dẫn tới Niết Bàn. Họ sẽ lâm vào những cuộc sống luân hồi không tận, chịu những khổ đau do chính tham ái gây ra. Ngược lại, những ai biết buông xả ngũ dục sẽ được nhẹ nhõm, tâm ý thanh tịnh, sẵn sàng bước vào con đường tu tập.
Đối Với Phật Tử Xuất Gia
Đối với người Phật tử xuất gia, ngũ dục là một chứng ngại thực sự cần phải vượt qua. Tài sản, sắc đẹp, danh vọng thực sự không cần thiết trong đường tu. Nhiều vị thầy tự nguyện từ bỏ mọi của cải, sống đơn sơ, để tâm ý hoàn toàn đối với tu tập. Một số vị dù không cầu nhưng vẫn có, tuy nhiên họ chỉ xem đó là phương tiện hành đạo và giáo hóa, tâm không mắc một chút máy may vương vấn.
Ăn uống và ngủ nghỉ trong cuộc đời tu học là cần thiết, nhưng chỉ vừa đủ để sống khỏe mạnh mà tu. Bằng cách buông xả ngũ dục, tâm sẽ được thanh nhẹ để bất lên, bay xa vào khung trời tâm linh cao rộng. Ngược lại, dính mắc vào ngũ dục liên bị trì trệ, nặng nề, hướng hạ; có cái gì chỉ khó thêm cái nặng mà thôi.
Con đường tu tập cần sự buông xả những quyến rũ của thế giới
Hướng Dẫn Thực Hành Đối Với Ngũ Dục
Bước đầu tiên là nhận thức. Chúng ta cần hiểu rõ rằng ngũ dục là vô thường, không thể mang theo được, không thể thỏa mãn hoàn toàn. Một khi nhận thức được bản chất này, tâm sẽ dần tỉnh thức.
Thứ hai là quán chiếu liên tục. Mỗi khi bị quyến rũ bởi một thứ dục, hãy dừng lại và quán: “Cái này có thật sự mang lại hạnh phúc lâu dài không? Nó sẽ khiến tôi trở nên bất hạnh hơn không?” Quán chiếu này sẽ từng bước làm suy yếu sức mạnh của tham ái.
Thứ ba là tu tập tâm. Thông qua thiền định, niệm Phật, người thực hành sẽ dần thấy được sự bất thường của ngũ dục, từ đó tâm tự động buông xả. Không cần cố bỏ, mà sự buông xả này diễn ra một cách tự nhiên và bền vững.
Cuối cùng, hãy lập lại thói quen tốt. Thay vì tìm kiếm ngũ dục, hãy tìm kiếm những niềm vui trong thiện hành, trong giúp đỡ người khác, trong tu tập. Những niềm vui này không chỉ không có tác hại mà còn là bước đi sâu vào Phật pháp.
Kết Luận: Buông Xả Và Giải Thoát
Hiểu rõ về ngũ dục là hiểu rõ về chính mình. Đức Phật dạy rằng người bình thường, khi sống mà đối với dục có sự thỏa mãn, nhẫm tâm, ghé sợ cho đến chết, quả là quá khó kiếm. Nhưng điều này không có nghĩa là bất khả thi – nó chỉ là thách thức lớn.
Con đường tu học là con đường nhận thức rõ ràng những quyến rũ của ngũ dục, nhưng không để chúng chi phối tâm thức. Đó là sự cân bằng giữa sống trong thế giới và không bị thế giới cuốn hút. Đó là tự do thực sự – không phải từ bỏ mọi thứ, mà là sở hữu mọi thứ nhưng không bị sở hữu bởi chúng.
Khi tâm được thanh tịnh khỏi những ràng buộc của ngũ dục, chúng ta mới có thể nhìn thấy được con đường dẫn đến Niết Bàn – nơi mà không còn khổ, không còn tham, không còn si. Và đó chính là mục đích cuối cùng của con đường tu học Phật pháp mà Đức Phật hướng dẫn cho chúng ta.
Tài Liệu Tham Khảo:
- Kinh Trung A Hàm, phẩm Vương tương ưng, kinh Từ châu, số 60
- Kinh Pháp Cú (Dhammapada)
- Các bài giảng truyền thống về Ngũ Dục trong Phật giáo Việt Nam