Image default
Phật Học Ứng Dụng

Tư Lương Của Người Niệm Phật – Ba Yếu Tố Căn Bản Cho Con Đường Vãng Sinh

Trên con đường tu hành theo pháp môn niệm Phật, người tu cần phải trang bị đầy đủ “ba yếu tố căn bản” là Tín, Nguyện và Hành. Chúng như một chiếc thuyền có lái, con ngựa có cương, hay chiếc la bàn định hướng giúp hành giả vượt khỏi biển khổ sanh tử luân hồi để đạt tới Cực Lạc.

Tín – Niềm Tin Là Nền Tảng

Tín là sự tin tưởng có thể sinh về thế giới Cực Lạc Tây Phương hoặc giúp chúng sinh lìa khổ được vui. Tín sâu lơi Phật nói là chọn thật, vì “Tin là nguồn gốc của mọi công đức, Phật pháp rộng lơn như biển, chỉ những người có lòng tin mơn vào đó”. Trong Phật giáo, niềm tin này không phải được buộc ép mà phát sinh từ sự hiểu biết và trải nghiệm.

Những người cầu sinh Cực Lạc cần phải có niềm tin vào lời Phật dạy, vào sức mạnh của danh hiệu Phật A Di Đà, và vào khả năng được Phật tiếp dẫn. Tín không phải là mù quáng hay ngây thơ, mà là sự tin tưởng dựa trên lý giải hợp lý của kinh điển Phật giáo.

Nguyện – Định Hướng Cho Con Đường Tu Hành

Nguyện là đường lực để sinh sang thế giới Cực Lạc Tây Phương. Trong lòng luôn mong muốn lìa bỏ cõi đời này để sinh về Tịnh Độ là điều vô cùng quan trọng. Nếu ta niệm Phật cho nhiều mục đích khác nhau mà không phát nguyện thì rất khó có thể được vãng sinh.

Tại sao lại như vậy? Vì điều căn bản để mong muốn được vãng sinh không có thì làm sao thành tưởng được? Nguyện phải rõ ràng, chuyên nhất, không lay động giữa những ưu tưởng khác. Nguyện của ta phải hướng về một mục tiêu duy nhất là Cực Lạc Tịnh Độ, từ đó mới có thể tạo nên sức mạnh thực sự để thực hiện hành động.

Người tu hành niệm Phật với lòng tin và nguyện vào thế giới Cực LạcNgười tu hành niệm Phật với lòng tin và nguyện vào thế giới Cực Lạc

Hành – Thực Hành Niệm Danh Hiệu Phật

Hành (chập trì danh hiệu Phật): Trong mọi thời khác phải niệm danh hiệu Phật A Di Đà. Niệm đến khi thuần thục “Nhất tâm bất luân” (một tâm không lận) thì nhất định sẽ được vãng sinh. Đây là hành động tu tập cụ thể mà người tu cần phải duy trì hàng ngày.

Thực hành niệm Phật không phải là phải làm một cách hình thức hay kỳ lạ trước mặt người khác. Mà chính chúng ta thành thật độc lập lòng tu tập đi, có một ngày nào đó “kết quả tự nhiên thành”, địa lực, phước đức, dáng vẻ điểm tính từ trong đấm ra không cần phải gượng ép.

Người tu theo pháp môn niệm Phật phải độc lập lòng chí thành niệm Phật, nuôi nương lòng tin mà phát nguyện và cần cứu theo nguyện lực ấy mà thực hành. Đây chắng phải là đại trí huệ ưu? Suy cho cùng thì pháp môn nào cũng được lợi lạc, những đòi hỏi hành giả phải vững lòng tin, quyết tâm tuân theo và hành trì cho đúng, đó mới là chuyện khó.

Trong đạo Phật không có giáo điều nào ép người Phật tử phải chọn cho mình một pháp môn tu thích hợp với căn cơ, hoàn cảnh. Điều tối quan trọng là phải chuyên nhất, thành ý chứ đừng “mai Tây chiều Sơn”, ngồi thiền chưa nồng thì đổi sang trì chú, trì chú chưa lâu mà đổi sang niệm Phật, hay một ngày thì tu gắt cả kiểu còn muốn ngày thì phóng tùng buông lung.

Đây chắng khác nào nấu cơm chưa sôi mà lại dứi lửa thì biết bao giờ mới chín được. Hay trong lúc có động người khác thì ta “lim dim tu riêng” để làm gương, đến khi mở mắt nhìn dáo dác không có ai thì nằm phè ra ngủ nghiễ. Ta không cần phải làm như vậy, mà chính cơ thành thật độc lập lòng tu tập đi thì một ngày nào đó “kết quả tự nhiên thành”, địa lực, phước đức, dáng vẻ điểm tính từ trong đấm ra không cần phải gượng ép.

Kết Luận – Ba Yếu Tố Hành Trì

Người tu theo pháp môn niệm Phật có đủ “Tín, Nguyện, Hành” như chiếc thuyền có lái, ngựa có dây cương, như chiếc la bàn định hướng cho hành giả vượt khỏi biển khổ sanh tử luân hồi. Đó là chân lý mà Phật Tổ dạy cho chúng ta.

Ba yếu tố này không tách rời mà bổ sung cho nhau. Tín là động lực, Nguyện là định hướng, Hành là thực hành cụ thể. Chỉ khi có đủ cả ba yếu tố này, con đường vãng sinh Cực Lạc mới trở nên rõ ràng và có thể thực hiện được.

Hãy nuôi dưỡng lòng tin vào lời Phật dạy, phát nguyện thành thật về Cực Lạc, và thực hành niệm Phật một cách chuyên tâm hàng ngày. Khi đó, bạn sẽ cảm nhận được sự bảo hộ của Phật A Di Đà và những linh nghiệm trong tu hành.


Nam Mô A Di Đà Phật!

Related posts

Đức Hạnh Hay Công Danh và Tiền Bạc: Cái Nào Quý Giá Hơn?

Administrator

Phật Dạy: Bảy Pháp Bất Thời Chuyển Giúp Tu Hành Tiến Tu Không Bị Ma Quỷ Phá Hoại

Administrator

Năm Điều Cát Tường: Con Đường Hạnh Phúc Chân Thật Theo Lời Phật Dạy

Administrator