Tôn trọng và gìn giữ giới luật là yếu tố quan trọng nhất trong đạo Phật, bởi giới luật là nền tảng xây dựng nên tất cả công đức và trí tuệ. Học tập kinh điển để thâm nhập những ý chỉ sâu xa của giáo pháp, và mùa an cư là cơ hội để các hành giả học hỏi, cộng cố và trau dồi nhận thức về Phật pháp. Trong những lời dạy quý báu này, chúng ta sẽ khám phá tầm quan trọng của việc tu tập trong suốt mùa an cư, một giai đoạn thiêng liêng trong đời sống của người xuất gia.
Tâm Pháp Đáng Được Tôn Kính
Thời Thế Tôn trú tại Koliya, Ngài dạy các tỳ kheo rằng: “Thành tựu tâm pháp này, này các tỳ kheo, vị tỳ kheo đáng được cung kính, đáng được tôn trọng, đáng được cháp tay, là ruộng phước vô thường ở đời.”
Vậy tâm pháp đó là gì? Đó là khi vị tỳ kheo gìn giữ giới, chấp nhận và học tập các học pháp, nghe nhiều và khéo thủ nhập với chính kiến, làm bạn với thiện, có chính tri kiến, chứng đạt bốn thiền, hiện tại lạc trú, nhớ được nhiều đời trước, đặc thiện nhân thanh tịnh, đoạn diệt các lậu hoặc.
Những vị tỳ kheo thành tựu tâm pháp này thực sự đáng được mọi người cung kính, tôn trọng và cháp tay, vì họ là ruộng phước vô thường cho thế gian. Đây không chỉ là lời ca ngợi bình thường mà là sự công nhân về giá trị tinh thần mà những người tu hành thực sự mang lại cho xã hội.
Tỳ kheo tu tập thiền định trong chùa chiều
Lợi Ích Của Mùa An Cư Kiết Hạ
Người xuất gia, nguyên tắc là làm khất sĩ, sống nhờ vật bố tát tính cung cấp, cúng dường. Tuy không trực tiếp lao động sản xuất vật chất, nhưng đóng góp của họ vào việc gìn giữ các giống mồi đạo đức, phát huy đời sống tinh thần cho xã hội là rất lớn. Bằng việc trang nghiêm tự thân, hoàn thiện chính mình, hướng dẫn đạo đức xã hội, hàng xuất gia trở thành phước điền tối thắng cho Phật tử nương tựa, gieo trồng cội phước.
Đặc biệt trong mùa an cư kiết hạ, chỉ Tăng ngừng du phương hoằng hóa, tập trung về an trú tại các đạo trường, thực hành an cư thì việc cúng dường của tín thí cũng hậu hĩ, chu đáo hơn. Để xứng đáng là ruộng phước cho hàng Phật tử, các hành giả an cư cần nỗ lực, tinh tấn hơn trong phần sự an cư của mình.
Mùa an cư không chỉ là thời gian tập trung tu tập mà còn là dịp tuyệt vời để các hành giả tăng cường học tập kinh điển. Bằng cách nghe nhiều pháp môn, thảo luận với các vị cao tăng, các tỳ kheo có thể nâng cao trí tuệ, thâm nhập được ý chỉ sâu sắc của Phật pháp. Quá trình này giúp họ kiên định trong tin tưởng vào Tam Bảo và tăng cường năng lực hướng dẫn người khác trên con đường tu hành.
Việc Tu Tập Và Thành Tựu Đạo
Tôn trọng và gìn giữ giới luật là yếu tố quan trọng nhất, vì giới luật là nền tảng xây dựng nên tất cả công đức, trí tuệ. Trong giới luật, mỗi lề luật đều có ý nghĩa sâu sắc, hướng dẫn người tu hành kiềm chế tham, sân,痴, phát triển các phẩm chất thiện. Khi gìn giữ giới một cách tinh tấn, tâm sẽ thanh tịnh, tự do khỏi sự hối tiếc, tạo điều kiện thuận lợi cho sự tu tập thiền định và huệ.
Mùa an cư là cơ hội vàng để các hành giả tập trung vào công phu tu tập, chứng đạt các thiền địa và các bậc trí tuệ siêu việt. Nhất là thông qua tinh chuyên tu tập, mùa an cư là cơ hội thành tựu các thiền định, chứng được tam minh, lục thông và giải thoát tối hậu.
Thời Thế Tôn, sau mỗi mùa an cư, các tỳ Tăng nhờ thực hành tâm pháp này nên thường chứng đạt, tăng tiến các vị thánh tử từ Tu-đà hoàn cho đến A-la-hán. Ngày nay, chỉ Tăng thực hành an cư là những bước hướng về lộ trình này để xứng đáng là nơi nương tựa, gieo trồng cội phước cho hàng Phật tử tín tâm.
Trách Nhiệm Của Những Vị Xuất Gia
Việc gìn giữ tâm pháp của tỳ kheo không chỉ là vấn đề riêng lẻ mà còn liên quan đến sự phát triển của cộng đồng Phật tử toàn thể. Khi các vị tỳ kheo thực sự tu tập và thành tựu, họ trở thành chỗ nương tựa, hình mẫu sáng ngời cho người cư sĩ. Đó là lý do tại sao Phật giáo coi việc tôn trọng những vị xuất gia là một phần không thể tách rời của đạo Phật.
Trách nhiệm của những vị xuất gia là phải liên tục hoàn thiện bản thân, gìn giữ những tinh thần cao đẹp của đạo Phật. Qua đó, họ không chỉ giúp chính mình tiến tới giải thoát mà còn là nguồn cảm hứng, là ánh sáng dẫn đường cho những ai còn lạc lõng trong bóng tối của si mê. Đặc biệt, trong mùa an cư, khi tập trung về một nơi, các hành giả có điều kiện hoàn hảo để cùng nhau nâng cao trình độ tu tập, học hỏi kinh pháp và hỗ trợ lẫn nhau trên con đường giác ngộ.
Ý Nghĩa Của Tâm Pháp Đáng Tôn Trọng
Tâm pháp đáng tôn trọng mà Phật dạy không phải là một khái niệm trừu tượng mà là một trạng thái thực tế của tâm, được xây dựng qua từng bước tu tập cụ thể. Nó bao gồm việc tuân thủ giới luật, học tập kinh điển, kết bạn với những người cùng tu, rèn luyện chính tri kiến, và hướng tâm về những cảnh giới cao thượng.
Khi tâm đạt được trạng thái này, tự nhiên người tu hành trở nên đáng kính, đáng tôn trọng. Không phải bởi địa vị hay danh vọng, mà bởi vì năng lượng tinh thần mà họ phát tán. Một tỳ kheo mà tâm pháp thanh tịnh, trí tuệ sáng suốt, đạo hạnh cao thượng, chính là ruộng phước vô thường mà mọi người cần tôn trọng, cúng dường.
Kết Luận
Những lời dạy của Phật về tâm pháp đáng tôn trọng của tỳ kheo là một bài học quý báu không chỉ dành cho những vị xuất gia mà còn cho tất cả chúng ta. Điều này nhắc nhở rằng, trong con đường tu hành Phật pháp, gìn giữ giới luật, học tập kinh điển, tu tập thiền định, và không ngừng hoàn thiện bản thân là những điều tối quan trọng.
Mùa an cư là thời gian tuyệt vời để thực hành những điều này một cách tinh tấn và toàn tâm. Dù chúng ta là người xuất gia hay cư sĩ, nếu có dịp trong mùa an cư, hãy tạo điều kiện cúng dường hàng Tăng tu tập, vì đó không chỉ là công đức to lớn mà còn là cách chúng ta góp phần làm sáng tỏ con đường Phật pháp trong đời sống hiện đại.