Image default
Luận Giải & Nghiên Cứu Phật Học

Vũ Khí Kim Cang Của Cư Sĩ

Tâm Tính (Dẫn Nhập và Giới Thiệu)

Ngũ giới trong sách được vị như vũ khí kim cang của cư sĩ, khiến cho họ không sợ hãi, không sợ chết trước hiểm nguy, khiến cho quỷ thần kính nạ, ác ma không thể quây phá và thậm chí hàng phục ác quỷ Dạ xoa. Ngũ giới trong sách là vũ khí tối thường hơn tất cả các loại vũ khí nào khác.

Tam vô lậu học: Giới – Định – Tuệ là pháp môn thù thắng của đạo Phật, giúp hành giả đoạn trừ dần phiền não, an lạc, hạnh phúc cho đến khi chạm dứt tất cả các lậu hoặc, chứng nhập niết bàn, hoàn toàn giải thoát. Trí tuệ giải thoát được xây dựng trên nền tảng của định, và định có được trên căn bản của giới. Như vậy giới là gốc rễ của trí tuệ giải thoát. Vì thế hành giả nào chuyên tâm giữ giới thanh tịnh là họ đang đi trên đạo lộ của các bậc thánh và chắc chắn sớm hay muộn sẽ chứng quả giác ngộ hoàn toàn.

Tùy theo đối tượng mà Đức Phật chế giới: 250 giới cho tỳ kheo, 348 giới cho tỳ kheo ni, 10 giới Sadi cho người mới xuất gia, năm giới cho Phật tử tại gia, và bát quan trai giới (tám giới) cho cư sĩ tại gia tập tu theo hành xuất gia (thường vào ngày 14, rằm hoặc sáu ngày trai hay 10 ngày trai trong tháng, hoặc có một số cư sĩ thề suốt đời).

Như vậy, cư sĩ nào kiên tâm giữ năm giới thanh tịnh sẽ được an lạc, hạnh phúc vì họ không còn hận thù, không còn sợ hãi do đoạn trừ năm loại ác nghiệp qua thân và khẩu hành vì được giữ trong sách. Chính vì thế, Thế Tôn cho rằng năm giới thanh tịnh là pháp không sợ hãi, không hận thù và cũng là pháp an ủi, an tâm cho các Phật tử bị bệnh nặng, nhất là trước lâm chung để họ an tâm rồi bỏ bao thân để thoát sanh vĩ cõi lạ nhạ như đã được đề cập trong các bài kinh của Tương Ưng Bộ (Pali).

Ngũ giới thanh tịnh là vũ khí bảo vệ tâm linh của cư sĩ Phật tửNgũ giới thanh tịnh là vũ khí bảo vệ tâm linh của cư sĩ Phật tử

Dưới đây là mẫu chuyện trong Tiểu Bộ Kinh (Pali) là một minh chứng, cho thấy ngũ giới trong sách được vị như vũ khí kim cang của cư sĩ, khiến cho họ không sợ hãi, không sợ chết trước hiểm nguy, khiến cho quỷ thần kính nạ, ác ma không thể quây phá và thậm chí hàng phục ác quỷ Dạ xoa vì ngũ giới trong sách là vũ khí tối thường hơn tất cả các loại vũ khí nào khác.

Chuyện Năm Vũ Khí

Người với tâm ly tham…

Câu chuyện này, khi ở tại Kỳ Viên, bậc Ãạo sư Ēã kể vá» má»™t Tá»·-kheo thá»’i thất tinh tấn. Thế Tôn cho gọi tỳ-kheo ấy và hỏi:

— Có thật chăng, này tỳ-kheo, ông thời thất tinh tấn?

— Thưa có thật, bạch Thế Tôn.

— Thưở xưa, trong những trường hợp cần phải tinh tấn, bậc hiền trí đã tinh tấn, do vậy, đã đạt được vương vị.

Nói vậy xong, bậc Đạo sư kể câu chuyện quá khứ.

Thuở xưa, khi vua Brahmadatta trị vì nước Ba-la-nại. Bồ-tát nhập thai vào làm con hoàng hậu. Đến ngày đặt tên, sau khi mời tám trăm vị Bà-la-môn và cùng dương những vị này mỗi dạc lạc, vua và hoàng hậu hỏi họ về các tướng. Các Bà-la-môn thiện xảo về tướng, thấy được sự thành tựu các tướng của hoàng tử, đã trả lời:

— Thưa Đại vương, hoàng tử đây đủ các công đức, sau khi qua đời, sẽ lên ngôi vua, được danh vọng lẫy lừng với tài sử dụng năm loại vũ khí, sẽ trở thành con người tối thường ở toàn cõi Diêm-phù-đề.

Nghe lời nói của các Bà-la-môn, vua và hoàng hậu đặt tên cho hoàng tử là Pāncayudhakumara (hoàng tử có năm vũ khí). Đến lúc trưởng thành, vừa mười sáu tuổi, vua cho gọi hoàng tử và báo:

— Này con thân, con hãy đi học nghề!

— Thưa Thiên tử, con học với ai?

— Hãy đi, con thân, con sẽ học với bậc thầy có danh tiếng mỗi phương tại thành Takkasilā, trong nước Gandhāra. Và đây là tiền con sẽ trả cho thầy.

Nói xong, vua giao cho một ngàn đồng tiền vàng và đưa hoàng tử ra đi. Hoàng tử đến đây, học nghề xong, được thầy cho năm loại vũ khí. Sau đó đánh lạn thầy, hoàng tử ra khỏi thành Takkasilā, đeo theo năm loại vũ khí và lên đường trở về Ba-la-nại. Giữa đường, hoàng tử vừa đến một khu rừng, tại đây có một Dạ-xoa tên là Silesaloma (Lông dính) đang ngủ trĩ. Từ đầu rừng, người đi đường thấy hoàng tử liền ngăn chặn chẳng lại, báo rằng trong rừng có Dạ-xoa tên là Silesaloma ngủ trĩ sẽ giết hại mỗi người khi nó thấy họ. Hoàng tử tự tin mình, không chút sợ hãi như con sư tử lông bạo, vẫn đi vào ngõi rừng.

Gặp nhau ở giữa khu rừng ấy, con Dạ-xoa hiện ra trước hoàng tử với thân cao như cây Ta-la (cây dừa), với đầu lớn như ngôi nhà có nóc nhọn, với cặp mắt to như hai cái bát, với hai nanh như hai búp cây cổ cải, với mỏ như điều hâu, với bụng có nhiều đốm độc tính, với bốn tay bốn chân xanh lè, Dạ-xoa nói:

— Người đi đâu đấy? Hãy đừng lại. Người là món ăn của ta!

Hoàng tử nói:

— Này Dạ-xoa ta tin ở ta nên vào đây, người thật là liều máng. Nếu người đến gần ta, ta sẽ bắn người với mũi tên có tâm thuộc độc và hạ người tại chỗ.

Sau khi dựa năt, hoàng tử lấp tên có tâm thuộc độc và bắn, bắn liên tục cho đến năm mười mũi tên. Tất cả đều dính vào lòng Dạ-xoa, nó gạt năm mười mũi tên rơi xuống chân nó, xong liền xông tới hoàng tử. Hoàng tử lại dựa rút gươm chém. Cây gươm dài ba mươi hai đốt cũng dính vào lòng Dạ-xoa. Rồi hoàng tử đâm ngọn giáo vào nó. Ngọn giáo cũng dính chặt vào đó.

Biết khả năng bắt dính của Dạ-xoa, hoàng tử lấy quả chuỳ đập nó. Quả chuỳ cũng dính vào lòng. Hoàng tử nói:

— Này Dạ-xoa, người chưa nghe ta là hoàng tử có năm loại vũ khí. Khi ta mạo hiểm đi vào khu rừng này do người ngủ trĩ, ta đặt lòng tin không phải ở cung tên… mà hoàn toàn đặt lòng tin vào ta. Nay ta sẽ đánh người, chỉ một cú đánh, khiến người trở thành cát bụi!

Sau khi hét lên, hoàng tử dùng bàn tay phải đánh Dạ-xoa, bàn tay dính vào lòng, hoàng tử đánh với bàn tay trái, tay trái cũng dính. Hoàng tử đá với chân phải, chân phải cũng dính, chân trái cũng dính. Hoàng tử lại la to:

— Ta sẽ đập người tan như cát bụi.

Và chẳng lấy đầu đánh nó; đầu cũng dính vào lòng. Bây giờ hoàng tử bị mắc dính năm phần vào năm chỗ. Tuy vậy, hoàng tử vẫn không kinh hãi, không chút run sợ, Dạ-xoa suy nghĩ: “Đây không phải là một người bình thường, mà là người phi thường, một con sư tử giữa loài người. Dầu bị một Dạ-xoa như ta bắt, nó vẫn không run sợ. Trước đây, từ khi ta bắt đầu giết người đi trên đường này, chưa bao giờ ta thấy một người như vậy! Sao nó không sợ hãi?” Nghĩ vậy, Dạ-xoa không dám ăn thịt hoàng tử và hỏi:

— Này thanh niên Bà-la-môn, vì sao chẳng không sợ hãi?

— Này Dạ-xoa, ta tin ở ta nên ta không sợ hãi. Ta biết mọi cá thể thế nào cũng đi đến cái chết. Nhưng trong bụng ta, ta có vũ khí kim cang. Nếu người ăn ta, người không thể tiêu hóa vũ khí ấy. Vũ khí ấy sẽ cắt nội tạng người thành từng miếng nhỏ, và chấm dứt mạng sống của người. Như vậy, cả hai sẽ bị tiêu diệt. Vì lý do này, ta không sợ hãi!

Theo truyền thuyết, ở đây hoàng tử muốn ám chỉ vũ khí trí tuệ trong nội tạng. Nghe hoàng tử nói vậy, Dạ-xoa suy nghĩ: “Thanh niên Bà-la-môn này chỉ nói sự thật. Chỉ một miếng thịt nhỏ bằng hạt đậu từ thân thể của con sư tử giữa loài người này, bụng ta cũng không thể tiêu hóa được. Ta hãy thả nó ra” Và vì sợ chết, nó thả hoàng tử ra và nói:

— Này thanh niên Bà-la-môn, chẳng là con sư tử giữa loài người. Ta sẽ không ăn thịt chẳng đâu. Nay chẳng được giải thoát khỏi tay ta như mặt trăng thoát khỏi miệng Rāhu (vua thần A-tu-la). Hãy ra đi và hãy mang lại hoan hỷ tốt lành cho ba con, bè bạn và đất nước.

Bồ-tát nói:

— Này Dạ-xoa ta sẽ đi. Nhưng trước đây, do làm nhiều điều bất thiện, người sanh là Dạ-xoa độc ác, tay vấy máu, ăn thịt, uống máu người. Nếu nay, trong thời hiện tại, người vẫn làm điều bất thiện nữa, thì người sẽ đi từ cảnh tội tầm này đến cảnh tội tầm khác. Nay người đã gặp ta, người không thể làm điều bất thiện nữa. Hãy biết rằng ai sát sanh sẽ bị đọa vào cõi địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, A-tu-la. Nếu được sanh là người thì tội ác ấy sẽ đưa đến yếu mạng.

Với cách này và nhiều cách khác, Bồ-tát thuyết về sự nguy hiểm của năm ác giới và lợi ích của năm thiện giới, làm cho Dạ-xoa sợ hãi bằng nhiều hình thức như thuyết pháp, nhiếp phục… khiến Dạ-xoa trở thành nhu thuận, an trú trong Năm giới. Rồi biến Dạ-xoa thành vị thần ở khu rừng, với quyền được thâu thuế (được cúng tế), Bồ-tát khuyên nó không được phóng dật. Sau đó, Bồ-tát đi ra khỏi khu rừng, báo tin cho những người ở tại đầu rừng tờ tưởng sự việc, rồi nai níu với năm loại vũ khí, ngồi đi đến Ba-la-nại, gặp lại mẹ cha.

Sau một thời gian lên ngôi vua, trị vì quốc độ đứng pháp, ngài làm các công đức như bộ thí… rồi đi theo nghiệp của mình.

Ý Nghĩa Sâu Sắc Của Năm Vũ Khí

Qua câu chuyện ấy, chúng ta thấy rằng năm vũ khí chính không phải là những loại vũ khí vật chất thường thấy, mà chúng đại diện cho năm giới thanh tịnh mà người tu hành cần phải tuân giữ. Đây là những “vũ khí” tinh thần mạnh mẽ nhất, có khả năng bảo vệ người giữ giới trước tất cả các nguy hiểm, không chỉ về vật chất mà còn về tinh thần và do nghiệp.

Năm giới thanh tịnh, hay năm thiện giới, bao gồm: không sát sanh, không trộm cướp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu. Mỗi một giới đều đại diện cho một loại vũ khí khác nhau:

Giới không sát sanh là vũ khí của từ bi, bảo vệ người giữ giới từ tất cả những tổn hại do bạo lực mang lại. Giới không trộm cướp là vũ khí của công chính, đảm bảo người giữ giới sống hợp pháp và có lương tâm sạch. Giới không tà dâm là vũ khí của tnh khiết, bảo vệ người giữ giới từ những khổ đau do dục vọng mang lại. Giới không nói dối là vũ khí của chân thật, làm cho lời nói của người giữ giới trở nên mạnh mẽ và đáng tin cậy. Giới không uống rượu rượu là vũ khí của sáng suốt, giúp tâm trí người giữ giới luôn minh mẫn và không bị lạc hướng.

Lợi Ích Của Việc Giữ Ngũ Giới

Khi giữ chặt năm giới này, người tu hành sẽ được hưởng những lợi ích vô cùng quý báu:

Bảo vệ thân tâm: Giống như vũ khí kim cang bảo vệ chiến binh khỏi những mũi tên địch, giới pháp bảo vệ chúng ta khỏi những tổn hại do ác nghiệp mang lại.

Xây dựng nhân cách cao đẹp: Mỗi lần giữ giới là lần chúng ta luyện tập nhân cách, từ từ xây dựng một con người tốt đẹp, đáng tin cậy.

Tạo lập nền tảng tu hành: Giới là nền tảng của định và tuệ. Không có giới thanh tịnh, định không thể phát triển, tuệ không thể phát sinh.

Giải thoát khỏi sợ hãi: Như trong câu chuyện, khi hoàng tử giữ vũ khí kim cang (giới pháp) trong bụng, nó không còn sợ hãi Dạ-xoa. Tương tự, khi chúng ta giữ giới, chúng ta không còn sợ hãi hậu quả của ác nghiệp, không sợ hãi trước những khổ đau.

Được tâm an lạc: Người giữ giới không bị lương tâm trách móc, tâm luôn yên ổn, an vui. Điều này là hạnh phúc thiệt thà, hạnh phúc từ sâu thẳm tâm linh.

Sự Khác Biệt Giữa Năm Vũ Khí Vật Chất Và Tinh Thần

Câu chuyện về hoàng tử Pāncayudhakumara còn có một ý nghĩa sâu sắc khác: nó cho ta thấy sự khác biệt cơ bản giữa sức mạnh vật chất và sức mạnh tinh thần.

Năm loại vũ khí vật chất (cung tên, gươm, giáo, quả chuỳ) của hoàng tử dù rất mạnh, nhưng chúng đều bị bắt dính bởi Dạ-xoa. Điều này cho thấy rằng sức mạnh vật chất, dù lớn lao thế nào, cũng có giới hạn của nó. Nhưng vũ khí Kim cang (vũ khí tinh thần – giới pháp) thì khác, nó không thể bắt dính, không thể tiêu hóa, không thể chinh phục. Đó chính là sức mạnh của giới pháp, của tâm linh cao cả.

Trong thế giới ngày nay, chúng ta thường quá chú trọng đến sức mạnh vật chất, quên đi sức mạnh tinh thần. Nhưng câu chuyện này dạy cho chúng ta rằng, sức mạnh tinh thần – sức mạnh của giới pháp, tâm thanh tịnh, trí tuệ minh mẫn – mới là những vũ khí thật sự bất khả chiến bại.

Ứng Dụng Trong Cuộc Sống Hiện Đại

Ngũ giới không phải chỉ là một quy tắc hành động trừu tượng, mà còn là một phương thức sống thiết thực mang lại bình an và hạnh phúc cho chúng ta ngay trong cuộc sống hàng ngày.

Giữ ngũ giới thanh tịnh có nghĩa là chúng ta từ bỏ sát sinh, không gây tổn hại cho bất kỳ chúng sinh nào; từ bỏ trộm cướp, sống bằng lao động chính đáng; từ bỏ tà dâm, quý trọng lập trường về tinh khiết; từ bỏ nói dối, nói thật lúc nào cũng cần; từ bỏ uống rượu, giữ tâm trí luôn sáng suốt. Những điều này không làm chúng ta mất đi gì, ngược lại, chúng tạo cho chúng ta cuộc sống có ý nghĩa, có hạnh phúc chân thực.

Khi một cư sĩ Phật tử giữ năm giới thanh tịnh, người ấy không chỉ bảo vệ được bản thân khỏi các tổn hại do ác nghiệp, mà còn mang lại lợi ích cho xã hội, cho cộng đồng. Bởi vì, một người giữ giới là một người không gây hại, là người đáng tin cậy, là người có nhân cách cao đẹp.

Kết Luận

Qua câu chuyện hoàng tử Năm Vũ Khí, chúng ta hiểu rằng ngũ giới thanh tịnh là vũ khí kim cang của cư sĩ Phật tử, là những “vũ khí” tinh thần mạnh mẽ nhất, bảo vệ chúng ta từ mọi nguy hiểm. Giới pháp không chỉ là những quy tắc hành động, mà còn là con đường dẫn chúng ta tới hạnh phúc chân thực, tới giải thoát.

Như Thế Tôn dạy, những ai kiên tâm giữ năm giới thanh tịnh sẽ được an lạc, hạnh phúc vì họ không còn hận thù, không còn sợ hãi do đoạn trừ năm loại ác nghiệp. Họ sẽ sống hạnh phúc trong cuộc sống hiện tại, và sau khi chết sẽ được sanh vào các cõi tốt, tiến tới giải thoát tuyệt đối.

Hành giả Phật tử nào chuyên tâm giữ ngũ giới thanh tịnh chính thức thành tựu quả Dự Lưu, không còn tái sanh vào địa xứ, không bị thối đã, quyết chắc chứng quả giác ngộ, hiện đời được sống hạnh phúc và chết bình an.

Ai có tín và giới,
Tịnh tín và thấy pháp,
Đến thời chứng chín muười,
Nhập Phạm hạ hành, được lạc.


Tài Liệu Tham Khảo

[1] Tương Ưng Bộ Kinh. Tập V. Thiên Đại Phẩm, Chương XI Tương Ưng Dự Lưu (b). Hòa Thượng Thích Minh Châu dịch — [Online] Available: http://www.budsas.org/uni/u-kinh-tuongungbo/tu5-55b.htm

[2] Tiểu Bộ Kinh. Tập IV. Chuyện Tiền Thân Đức Phật (I). Phẩm 06: Àsimsa. 55. Chuyện Năm Loại Vũ Khí. Hòa Thượng Thích Minh Châu Dịch. [Online] Available: https://namo84000.wordpress.com/2012/02/03/06-ph%E1%BA%A9m-asimsa/

[3] Tương Ưng Bộ Kinh. Tập V. Thiên Đại Phẩm, Chương 55 a. Tương Ưng Dự Lưu. Hòa Thượng Thích Minh Châu dịch — [Online] Available: https://www.budsas.org/uni/u-kinh-tuongungbo/tu5-55a.htm

Related posts

Giết Dế Được Sinh Cõi Trời, Tại Kiến Về Nhân Quả

Administrator

Tâm Nguyên Thanh Tịnh – Câu Chuyện Vãng Sanh Của Một Bậc Phụ Huynh Tại Chùa Linh Quang

Administrator

Sự Linh Ứng Kỳ Diệu Của Chúa Đại Bi: Câu Chuyện Cứu Rơi Đầy Cảm Động

Administrator