Chúng ta ai cũng chỉ có một cuộc đời, và mỗi việc mình làm đều như xây một viên gạch cho ngôi nhà chính mình sẽ ở. Do vậy, đạo Phật luôn nhắc nhở con người hãy cố sống thật tỉnh thức và hướng thiện trong từng giây từng phút. Bởi khi giúp người khác chính là đang tự giúp mình, khi làm điều tốt chính là xây dựng hạnh phúc cho chính bản thân.
Ngày xưa, ngoài thành Xá Vệ, có một nữ Phật tử rất thuần thành, nhưng cô ta lại có một người chồng không tin vào đạo đức, nhân quả, tội phúc. Một hôm, Đức Thế Tôn đi bất khất thực tại nhà cô khánh thực, chồng cô vắng nhà. Cô mang đồ ăn ra cũng đường để Đức Thế Tôn khánh thực, rồi đã đảnh lễ dưới chân Ngài. Đức Phật chúc nguyện cho cô: “Gieo một hạt được mười, gieo mười hạt được trăm, gieo trăm hạt được ngàn. Nhờ công đức bắt cơm bắt cơm này, thì chủ sẽ được vô lượng phước báu!”
Trong lúc Thế Tôn đang chúc nguyện, thì người chồng từ thành Vương Xá trở về. Nghe Đức Phật nói như vậy, anh ta chẳng hiểu nghĩa lý gì cả, sẵn tỗi trước Đức Phật: “Này Sa-môn Cù Đàm, ông làm nên cái gì mà được nhiều đồ ăn như vậy? Sa môn nói láo! Sa môn nói không thật! Sa môn hãy đi khỏi chỗ này đi!”
Dù anh ta nói lớn mũi, nhưng Đức Thế Tôn vẫn mỉm cười. Ngài ôn tồn bảo: “Này anh, anh từ đâu mà đi về đây? Anh đi ngang qua khu rừng, có thấy cây Ni-câu-loại không? Thấy! Anh thấy nó cao bao nhiêu? Cả hàng mấy chục thước. Mỗi năm nó được bao nhiêu trái? Ở không kể hết, chỉ có đem thúng mà lượng thôi!”
“Này anh, đầu tiên chỉ có một hạt bề tí mà sinh ra cây Ni-câu-loại cao hàng mấy chục thước, căn lá sum suê chiếm một khoảng rừng rộng lớn, mỗi năm nó cho ta hàng trăm ngàn quả. Này anh, loại vô tri còn như vậy, hưởng lợi thế chủ hoan hỷ cúng dường cho Như Lai một bữa ăn, phước đức ấy không thể đo lường được!”
Nghe Đức Thế Tôn thuyết giảng, anh chàng hôn hếu để trong tâm bừng tỉnh, rất lấy làm ăn năn vô hạn về hành động thô lỗ của mình, liền đảnh lễ dưới chân Thế Tôn cầu xin sám hối: “Kính bạch Thế Tôn! Kính mong Thế Tôn từ bi tha lỗi cho con, từ đây con xin quy y Phật, Pháp và Tăng, mong Thế Tôn nhận con là đệ tử!” Thế Tôn bảo: “Lành thay cư sĩ!”
Người Thợ Xây Nhà và Bài Học Về Nghiệp Báo
Một bác thợ xây lâm nghiệp đã lớn tuổi, nói cho ông chủ biết bác sẽ xin nghỉ hưu để vui hưởng tuổi già với con cháu. Dù cả đời có tấn tưởng xây nhiều ngôi nhà cho tử tế, chỉ cần một chút buông lơi để làm không tốt, hậu quả xấu có thể ngay lập tức lại vào chính mình.
Ông chủ tỏ ra tiếc khi thấy người thợ lâm nghiệp xin thôi việc. Ông đề nghị bác cố xây giúp ông thêm một ngôi nhà nữa rồi nghỉ, coi như là vì ông. Bác thợ đồng ý làm nhưng trong lòng miễn cưỡng. Bác ta gọi một nhóm thợ đến xây dựng căn nhà ấy và không trông nom gì cả, kết quả là ngôi nhà được xây với chất lượng rất kém. Khi ngôi nhà hoàn thành, ông chủ đến tiếp nhận công trình và trao vào tay bác chiếc chìa khóa nhà. Ông nói: “Đây là ngôi nhà của bác, tặng bác vì sự tận tâm bấy lâu nay!”
Người thợ xây nhà với công trình tồi tàn, biểu tượng của tư duy buông lơi
Bác thợ lúc ấy sửng lên… Bài học này dạy chúng ta rằng, mỗi hành động của mình trong cuộc đời đều tạo ra một nghiệp. Nghiệp thiện tạo ra phước, nhưng một khoảnh khắc thiếu tỉnh thức cũng có thể biến mọi thứ thành lỗi lầm. Không ai có thể thoát khỏi định luật nhân quả này – chúng ta sẽ hưởng chính những gì mình tạo ra.
Lợi Ích Của Bắt Cơm Cúng Dường
Bắt cơm cúng dường được coi là một hình thức thiện nguyện cơ bản nhưng có công đức rất lớn trong Phật giáo. Khi chúng ta cúng cơm cho những người tu hành, những người đang theo đuổi con đường giải thoát, chúng ta không chỉ cung cấp vật chất mà còn hỗ trợ tinh thần cho những vị phát triển tâm linh.
Công đức từ việc bắt cơm cúng dường có thể kể đến: tinh thần từ bi tha thương được nuôi dưỡng, phước báu được tích lũy qua hành động cứu tế, tâm thức được thanh tịnh qua ý tưởng vị tha. Đặc biệt, khi chúng ta bắt cơm cúng dường với tâm thành kiến và nguyện lực, những phước đức ấy sẽ quay trở lại chính bản thân chúng ta dưới nhiều hình thức khác nhau.
Các Phật tử cúng dường cơm với tâm thành kính trọng
Tính Chất Của Nghiệp – Không Ai Thoát Khỏi
Trong lịch sử Phật giáo, có vô số câu chuyện minh chứng cho quy luật nhân quả. Dù bạn là vua vương hay nô lệ, dù bạn có quyền lực hay bất lực, ngay cả Phật cũng không thể vượt qua định luật nhân quả này. Mỗi suy nghĩ, lời nói và hành động của chúng ta đều tạo ra tác dụng, đều để lại dấu vết trong vũ trụ và trong tâm thức của chúng ta.
Câu chuyện bác thợ xây nhà chứng minh rằng: dù bạn xây được bao nhiêu ngôi nhà tốt trong cuộc đời, chỉ cần một khoảnh khắc sao nhãng hoặc thiếu tỉnh thức, chính tác phẩm xấu đó sẽ quay trở lại chính mình. Ngôi nhà tồi tàn không phải chỉ là tài sản vật chất, mà còn là biểu tượng của những gì chúng ta tạo ra khi không có sự chăm sóc và trách nhiệm.
Bài Học Áp Dụng Vào Cuộc Sống Hằng Ngày
Phật giáo dạy rằng mỗi người đều là kiến trúc sư của số phận riêng mình. Chúng ta không thể trốn tránh những hậu quả của hành động mình, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn hành động một cách tỉnh thức và có trách nhiệm từ hôm nay.
Những lời dạy từ Đức Phật qua các câu chuyện này mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc: sống tỉnh thức, hành động với tâm thiện, cúng dường và giúp đỡ không phải vì mong đợi bất cứ điều gì, mà vì đó là bản chất tốt đẹp của con người. Khi chúng ta bắt cơm cúng dường với tâm thành, lúc đó chúng ta không chỉ nuôi dưỡng cơ thể người khác mà còn nuôi dưỡng chính hạnh phúc của bản thân.
Kết Luận
Câu chuyện “Bắt cơm cùng Phật” không chỉ là một câu chuyện tâm linh, mà là một lẻm học sâu sắc về cuộc sống. Chúng ta ai cũng chỉ có một cuộc đời, mỗi việc mình làm đều như xây một viên gạch cho ngôi nhà chính mình sẽ ở. Tỉnh thức trong từng hành động, tâm thiện trong từng lời nói, trách nhiệm trong từng việc làm – đó là con đường phật giáo dạy chúng ta để xây dựng một cuộc sống đầy ý nghĩa và phước báu.
Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhất: một lần bắt cơm cúng dường, một lần giúp người khác, một khoảnh khắc sống tỉnh thức. Vì mỗi hành động ngộ này đều là viên gạch quý giá cho ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta.
Tài Liệu Tham Khảo:
- Kinh Pháp Cú (Dhammapada): “Hành động là của chúng ta, hành động là cha mẹ của chúng ta, hành động là người thân của chúng ta, hành động là nơi trú ẩn của chúng ta.”
- Lời dạy của Đức Phật về quy luật Nhân Quả (Karma) trong các Bộ Kinh Nikaya
- Truyền thống Phật giáo Việt Nam về công đức cúng dường và bắt cơm