Image default
Luận Giải & Nghiên Cứu Phật Học

Câu Chuyện Có Thật Về Sự Chủ Động Tái Sinh

Khoảng một ngàn năm sau khi Đức Phật nhập Niết Bàn, giáo pháp ngày càng phát triển trong giới trí thức ấn độ. Một trong những luận sư xuất sắc thời đó là Chandra, người vừa có cái thử thách của bậc giác ngộ, lại có cái tài hùng biện và lý luận sắc sảo của một người trí thức. Vì thế, ngài được nhiều người ủng hộ, nhưng cũng không ít kẻ đối nghịch.

Ngày nào đó, một pháp sư ấn độ tổ chức cuộc tranh luận trong một ngôi đền với sự có mặt của Chandra. Vào thời bấy giờ, các cuộc tranh luận như thế rất hiện hành. Cuối cùng, các vị đương đầu các giáo phái có mặt lần đó, có cả các vị theo chủ nghĩa vô thần và nhà vua đều thừa nhận Chandra là người thắng cuộc tranh luận. Tuy nhiên, vị pháp sư nọ cho rằng việc Chandra thắng cuộc chưa chứng minh được giáo pháp đạo Phật là ưu việt. Nhiều nhất hệ chỉ nói rằng Chandra là người có tài hùng biện thôi. Nghe nói thế thì mọi người đều đồng ý, kể cả Chandra. Vị pháp sư nọ quả quyết không hề có bằng cớ về sự tái sinh và như thế, nguyên lý “nghiệp lực, nhân quả” cũng không đứng vững – “nếu không chứng minh được có kiếp trước thì không thể thừa nhận có kiếp sau”. Vị pháp sư thách đấu Chandra: “Nếu ngài có bằng cớ chứng thực về sự tái sinh, tôi sẽ cùng toàn bộ để tù theo Phật giáo hết”.

Bằng Chứng Chứng Minh Sự Tái Sinh

Chandra nhắm mắt im lặng hồi lâu, làm như suy nghĩ điều gì. Sau đó, ngài mỉm cười: “Được, nếu nhà vua chịu làm chứng thì ngay hôm nay ta sẽ chết và sẽ chủ động tái sinh theo cách để chứng minh được có sự luân hồi”. Vị pháp sư nọ ngạc nhiên và chấp nhận, tuy thế ông vẫn không tin rằng Chandra chịu hy sinh mạng sống quý giá này chỉ để chứng minh điều đó.

Chandra nhắn nhà vua và cấn về cho mang vào một chiếc áo quan bằng đồng. Ngài vẽ lên trán một dấu hiệu màu đỏ, ngấm một hòn ngọc trai trong miệng và nằm vào áo quan chỉ chết. Chỉ vài phát sau ngài đã tự bỏ thân tứ đại và nhà vua cho niêm phong áo quan. Chandra là một bậc Thầy đã giác ngộ nên ngay trong đêm đó, ngài chủ động nhập mầu thai của một phụ nữ ở gần đền.

Câu chuyện Chandra chứng minh sự tái sinh của Phật giáo Ấn ĐộCâu chuyện Chandra chứng minh sự tái sinh của Phật giáo Ấn Độ

Sau khi sinh ra đời, Chandra mang hình hài của một hài nhi bình thường. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, người dân trong vùng đền đại rằng vợ của một người Ba-la-môn sinh một đứa con trai, trên trán có dấu đỏ, dấu hiệu của hiền nhân và miệng ngấm một hạt ngọc trai. Nhà vua cũng cấn về liền đến ngay thăm đứa bé. Sau đó, nhà vua trở về mở áo quan ra thì viên ngọc trai trên miệng đã biến mất và dấu đỏ trên trán của Chandra cũng không còn. Đúng như lời hứa, vị pháp sư nọ cũng để tù xuất gia theo Phật giáo và rất gần gũi với cậu bé.

Sự Tái Sinh Không Phải Ngẫu Nhiên

Cậu bé được cha mẹ đặt tên là Chandragomi. Như vậy, Chandra đã chứng minh rằng sự tái sinh không phải là lý thuyết trừu tượng hay tôn giáo tâm linh, mà là sự thực tế của nhân sinh. Qua câu chuyện này, chúng ta thấy rằng một bậc Thầy đã giác ngộ có khả năng chủ động điều khiển sự tái sinh của mình theo ý muốn.

Theo giáo lý Phật giáo, sự tái sinh là kết quả tất yếu của công việc và ý niệm. Mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của chúng ta đều tạo ra những “hạt giống” nghiệp lực, sẽ sinh ra kết quả trong tương lai. Những người còn bị mê muội, bị ràng buộc bởi tham, sân, si thì tái sinh một cách bị động. Nhưng những bậc thánh nhân, những vị Thầy đã vượt thoát khỏi những ràng buộc này, họ có thể chủ động lựa chọn tái sinh của mình để tiếp tục công việc giải thoát chúng sinh.

Ý Nghĩa Của Giáo Lý Tái Sinh

Giáo lý về sự tái sinh trong Phật giáo không phải để tạo ra sự sợ hãi hay tuyệt vọng, mà là để giải thích bản chất của cuộc sống và động lực cho việc tu tập. Nếu hiểu rõ rằng mỗi hành động của chúng ta ngay trong kiếp này sẽ có hậu quả trong tương lai, chúng ta sẽ cẩn thận hơn trong mỗi lời nói, mỗi việc làm.

Sau này, Chandragomi trở thành một luận sư, diễn giả danh tiếng thời đó. Trong viện đại học Na-lan-đà, ngài đại diện cho quan điểm riêng của mình về Phật giáo và thường tranh luận với ngài Nguyệt Xứng (Chandrakirti) cũng là một luận sư xuất sắc. Sau bảy năm tranh luận không phân thắng bại, Chandragomi thừa nhận rằng chính Đức Quán Thế Âm đã chỉ bảy cho ngài trả lời các câu hỏi học bùa của Chandrakirti. Nghe thế Chandrakirti cười lớn và thừa nhận trước đại chúng rằng lý luận của ngài lại được Đức Văn Thù Sư Lợi chỉ bảy cho.

Ứng Dụng Giáo Lý Vào Thực Tiễn

Câu chuyện về Chandra và Chandragomi không phải chỉ là một truyền thuyết cổ xưa, mà là một bài học sâu sắc về lòng tin, sự quyết tâm và sức mạnh của Phật giáo. Đó là chứng minh rằng giáo pháp Phật không phải chỉ là lý luận trô chuyện, mà là sự thực tế có thể được kiểm chứng. Những bậc Thầy với chân tâm và trí tuệ sâu sắc có thể vượt qua ranh giới giữa sinh và tử, giữa các kiếp sống.

Đối với chúng ta, những người tu học Phật pháp, bài học quý giá từ câu chuyện này là: hãy hết lòng tu tập, hãy kiên định trong đạo Phật, bởi vì mọi nỗ lực của chúng ta đều không bao giờ vô ích. Dù trong kiếp này hay kiếp sau, những giáo lý mà chúng ta tinh thành nghiên cứu, những hạnh lành mà chúng ta hết lòng thực hành, đều sẽ mang lại kết quả. Sự tái sinh là cơ hội không ngừng để chúng ta tiến bộ trên con đường giác ngộ.

Kết Luận

Câu chuyện có thật về Chandra và sự chủ động tái sinh của ông là một minh chứng tuyệt vời cho giáo lý Phật về nhân quả và tái sinh. Qua đó, chúng ta hiểu rằng sự tái sinh không phải là điều tự nhiên mà mọi người phải tuân theo, mà đó là kết quả của hành động và ý niệm của chính mỗi cá nhân. Những bậc thánh nhân có thể chủ động kiểm soát quá trình này, nhưng điều đó không phủ nhận sự tồn tại của giáo lý nhân quả cho toàn thể chúng sinh.

Hãy tu tập theo Phật pháp, hãy tích lũy công đức qua những hành động thiện lành, vì những điều này sẽ là hành trang quý giá cho hành trình luân hồi của chúng ta. Dù chúng ta còn bị ràng buộc bởi các tham muốn hay không, sự tu tập ngày hôm nay sẽ là nền tảng cho những tu tập tương lai. Đó chính là ý nghĩa sâu sắc của sự tái sinh trong Phật giáo Việt Nam.


Tài Liệu Tham Khảo

  • Sự Tự Tuyệt Bộm Xanh – “The Snow Lion’s Turquoise Mane” – Nguyên tác: Dzoktse Rinpoche, Dịch giả: Nguyễn Tương Bách – NXB Tổng hợp TP. HCM, 1997
  • Kinh Điển Phật Giáo – Các bộ kinh về Nhân Quả và Tái Sinh
  • Lịch Sử Phật Giáo Ấn Độ – Các sử liệu về các luận sư xuất sắc

Related posts

Lòng Tin Sinh Là Chủ Phật Hiện: Nền Tảng Tu Tập Đạo Phật

Administrator

Nháp Không Môn Vào Thế Giới Phật

Administrator

Ảnh Hưởng Của Phật Giáo Đến Văn Hóa Và Xã Hội Thái Lan

Administrator